Chợt nhớ, chưa bao giờ hai chị em nấu cho má bữa cơm ngon lành.
Lúc nào cũng là má...
Hinh về nhà. Về trong im lặng. Hinh lù lù xuất hiện như một bóng
ma. Má đi dép lẹt quẹt ra tới cửa, thấy một thằng trai đội nón vải đen, sùm
sụp. Má suýt la lên. Hinh bịt miệng má lại, thì thào. Con Hinh nè, má la chi mà
la. Má kéo tuột Hinh vào nhà. Miệng lẩm bẩm. Thằng điên, bò về chi giờ này. Thì
con về tránh dịch, công ty cho nghỉ làm rồi. Về ăn cơm má mấy bữa, rồi con đi.
Má làm gì dữ. Như là con chưa bao giờ ăn cơm của má không bằng.
Má xòe tay ra, tiền đâu đưa đây tao mua gạo, không nấu miễn phí.
Hinh nhăn nhó, má kì, công ty cho nghỉ không lương con lấy đâu ra tiền mà đưa
má. Má quảy mông đứng dậy, vậy thôi mai khỏi nấu. Khỏe. Có chi đâu bàn tới lui.
Hinh biết tánh má, giở ngay cái nón ra, móc tờ năm trăm ngàn mới cáu. Nè thì
tiền nè, má bủn xỉn thấy mồ. Má cười xuề xòa, nhét ngay tờ năm trăm vào túi
quần. Thôi ngủ, mai tính.
Sáng sớm, má ra đầu ngõ, nghe mấy người xì xầm. Thằng Hinh hôm
qua trốn chỗ cách li về nhà. Má hoảng hồn, bỏ cái làn đi chợ tại chỗ, chạy ù ù
về nhà. Hinh đang ngủ, má chạy vô đấm nó thùm thụp. Thằng điên, mày dậy ngay,
dậy ngay cho má. Bị khùng sao trốn trại, bị điên sao bỏ về. Mày coi má còn ra
gì không hả con. Hinh đang ngủ say sưa, đau điếng bởi bàn tay của má. Nó quạu.
Má làm dữ hen, con có trốn gì đâu trời. Là công ti cho nghỉ, con đi qua tới
Bình Dương, không có xe đò nên con bắt xe ôm về nè. Qua mấy chốt kiểm dịch,
súng bắn nhiệt độ lia chia, con không sao mới về tới đây chứ bộ.
Má không tin, mày ra ngay ủy ban xã khai báo giùm má. Đi ngay,
liền đi con. Hinh lồm cồm bò dậy. Mệt mỏi vì ngủ chưa đã giấc. Nó quơ tay lấy
áo khoác, rồi lom khom ra ngoài xã trình diện. Má đi theo sau, miệng không ngớt
chửi. Mấy bà hàng chợ, thấy Hinh như thấy tà. Dạt sang một bên kiểu cấp dưới đi
đón cấp trên. Buồn cười nhất là mấy bà hàng cá, cứ bê cả chậu mà né. Đúng khổ.
Cá thì để thế, ai bắt đâu mà sợ. Hinh định mở miệng chào, mấy cô đã vội, thôi
khỏi, không cần làm thủ tục đâu, đi lẹ lẹ giùm cái. Hinh ngạc nhiên. Ở cái nơi
hẻo lánh này, tinh thần chống dịch dâng cao dễ sợ. Nó kéo cái khẩu trang lên
bịt kín mặt, cun cút đi về phía ủy ban xã…
Đến bữa cơm trưa, loe ngoe vài cọng rau. Một con cá diêu hồng
chiên nhỏ xíu. Hinh uể oải nuốt từng hột. Nó nhăn nhó. Má kì ghê, mấy lần trước
con về má cho con ăn đủ thứ. Nay má nấu kiểu đó, ai ăn nổi. Má quạu. Thằng này
tánh kì. Riết rồi tao má hay mày má. Nấu cho cái gì ăn cái đó. Mớ rau năm
nghìn, cá hai chục, dịch diếc đồ ăn mắc như quỷ, đòi ăn cho sang. Tính đi, năm
trăm của mày ăn được mấy ngày. Ngày ba bữa mày nhịn bữa nào, má trừ bữa đó. Còn
không tính hết. Sáng ăn mì tôm trứng, nhà nuôi gà, miễn phí tiền trứng. Mì mua
tạp hóa, không miễn. Trưa chiều đi chợ, tùy vào giá chợ. Má chi li dễ sợ.
Chị hai tới tháng sanh. Dặn má tới kề thì xuống. Canh cháu. Giờ
xe đò không chạy nữa, má không được ra khỏi khu vực. Má như ngồi trên đống lửa.
Hai điện về khóc như mưa. Má không thương con gì hết, ở nhà nuôi thằng Hinh béo
mầm. Mốt nó lớn, nó lấy vợ đuổi má ra đường cho coi. Má xót. Chạy vô nhà khóc.
Ai biểu trời sinh dịch bệnh giờ này. Má đâu có muốn. Má cũng là bất đắc dĩ.
Thấy má ngồi thu lu góc cửa, bần thần, Hinh xót. Rứt ruột đẻ ra, con má má
không thương thì thương ai. Cháu má không lo thì lo ai. Ngặt nỗi... Cứ nói tới
má lại rầu, khóc sưng cả mắt.
Má đem mấy tấm vải ra, may cái gối, cái chăn cho sắp nhỏ. Tới
lúc hết dịch má tìm đường về ngay với tụi nó. Má khâu trục trụt. Mũi được mũi
mất. Lòng má bộn bề.
Tối. Má ngồi trước màn hình tivi, chăm chú theo dõi thời sự.
Tình hình ở Việt Nam không nhiều như ở các nước khác, dịch được khống chế tốt.
Má vui như mở cờ trong bụng. Sắp được gặp mấy đứa cháu ngoại. Má lấy ba lô sắp
sẵn đồ. Lấy được hai bộ quần áo bà ba cũ mèm, còn lại má nhét hết đồ cho sắp
nhỏ. Hinh thấy má lụi cụi, sắp ra xếp vào. Nó ngứa mắt. Má làm chi như chơi trò
đồ hàng. Ở dưới đó có anh rể, bên nội lo hết rồi. Má cứ xắng lên. Con biết tánh
chị hai, miệng nói thế chứ không phải thế. Không chừng bây giờ bả cũng đang ngồi
coi tivi nè. Có khi không coi, nằm xả lai bắt chồng bóp lưng, bóp chân. Không
tin má điện đi.
Má cầm điện thoại gọi liền. Đầu kia chị hai cười toe toét. Con
nè má, con vẫn khỏe. Con đang ăn bánh, má chồng con làm cho. Má ở đó không phải
lo đâu, là con nói thế thôi, chưa sanh mà. Má cúp máy. Hinh nguýt má dài cả
mét. Đó thấy chưa, con nói đâu có sai. Má lo cho bả, bây giờ bả đang sung sướng
ăn bánh kìa. Má quệt nước mắt, cười cười. Kệ, tao lo là lo thế.
Má con Hinh sống với nhau côi cút. Ba đi xuồng, lật ghe chết từ
hồi Hinh mới ba tuổi. Người ta nói ba bị ma dưới sông kéo, cái tội đêm hôm vẫn
cứ lì lợm bám sông, kéo cá. Nhà được hai mụn con, cá kéo chài về ăn không hết,
má làm mắm bỏ xếp hàng ngay sau hè. Người ta biểu ba má tham. Ăn không hết thì
phần người khác, bày trò làm mắm xếp lớp. Ngứa mắt. Dân làng chi lạ, đùm bọc
nhau sống không chịu, cứ đâm thọt nhau. Vùng quê nghèo xơ nghèo xác, quanh năm
chài cá, vớt bèo làm thủ công mĩ nghệ, có thấy khá lên hồi nào đâu. Mấy đứa lớn
lớn, học hành tử tế, cũng làm được chút này chút nọ đưa về nhà. Mấy năm gần
lại, có nhà to, có nhà lầu. Má ngồi ủ ê, người ta ganh tui chi giờ người ta
giàu rần rần. Hinh buồn. Má cũng buồn. Phải chi ba còn, má con Hinh đỡ khổ.
Hinh học tới lớp chín thì nghỉ. Chị Hai lớp mười, bụng đã thè
lè. Dắt díu nhau về dưới Bình Dương ở. Ngày chị vác bụng theo chồng, má chạy
theo dúi vào mấy trăm bạc, với chỉ vàng má dành dụm được. Con dại cái mang, má
biểu chồng hai, thương nó nghe con. Dầu gì ba nó mất sớm, má lo không nổi thì
con lo giùm má. Má nói ít khóc nhiều, nước mắt lã chã. Hai đi không đặng. Hai
má con ngồi bên sông, gió thổi thốc vào mặt, mặn mòi.
Hinh đi làm thêm, được công ty có uy tín nên vài năm cũng kiếm
cho má được một mớ. Má sửa lại cái nhà. Cất thêm cái quán, bán nước mắm. Nước
mắm má tự làm, cá má tự đi bắt. Về nhà dấm muối, trộn thính, bỏ vào lu. Canh
trời nắng, trời mưa rồi trở cá. Nước mắm má làm ngon nức tiếng. Mùa nước nổi,
có cọng rau bông súng, đọt lang chấm mắm, ăn nhức nách.
Chợ hết họp vì dịch. Má bán ở nhà, ai tới hỏi thì đong chai cho
người ta. Được đồng nào má bỏ hết vào cái túi vải, đeo ngay hông. Má dành dụm
tới lúc chị hai sinh đứa thứ ba thì xuống. Con gái con lứa, đẻ gì như heo. Lấy
chồng bốn năm, sòn sòn ba đứa. Bà nội trông không xuể. Chờ má về đợt này rồi
xuống lại. Ai dè… Cũng may phước chồng thương, chị hai ăn rồi chỉ việc đẻ. Má
chồng ngó vậy mà chiều dâu, thích ăn bánh xèo có bánh xèo, ăn lẩu mắm có lẩu
mắm, nghén gì bả mua cho hết. Má ở nhà bụng cũng yên tâm. Đời con gái coi như
bớt khổ chút.
Má quay sang Hinh, làu bàu. Anh cũng lấy vợ đi cho má nhờ. Rồi
má già yếu, về đây ở, chăm con gà, vườn cây. Má đi rồi không có đường mà về
đâu. Hinh nhìn má, trợn tròn mắt. Má nói chuyện xa xôi thế. Nhưng nhìn kĩ, má
già thật rồi. Tóc má đầy sợi bạc. Dáng lòng khòng. Tay má sần sùi đồi mồi. Giá
hồi đó nghe lời má, học hành cho đàng hoàng, thì nay cũng đâu tới nỗi. Hinh
nhìn len lén. Thương má vô ngần. Chợt nhớ, chưa bao giờ hai chị em nấu cho má
bữa cơm ngon lành. Lúc nào cũng là má. Hai chị em đi đâu về, vừa quẳng xong đồ
là má đã dọn sẵn mâm, cơm canh tinh tươm. Cơm má nấu lúc nào cũng ngon, ấm áp
hương vị quê nhà. Thế mà bảo má thèm gì, má thích ăn gì, chắc Hinh không biết.
Tình hình dịch bệnh khả quan lên nhiều. Công ty gọi Hinh trở lại
đi làm. Má khăn gói quả mướp xuống chăm chị Hai. Má biểu năm trăm của Hinh má
không có lấy, giỡn chơi thôi, giữ mà uống nước, ăn dọc đường. Hinh cầm tờ tiền,
chùn bước không muốn đi. Ngôi nhà lùi xa phía sau lưng. Bao giờ về được làm cái
nhà mới cho má. Chắc còn lâu. Hinh thấy lòng mình xa xót.
Má biểu đi chán lại về, má nấu cơm cho ăn, má quét nhà cho nằm.
Góc nhà này, chỗ con nước này, là cuộc đời của má con chúng mình. Mai mốt rước
sắp nhỏ về, làm cái nhà trẻ, tha hồ vui. Má cười hồn hậu. Hai má con dắt díu
nhau ra đường lớn bắt xe đò. Gió từ sông thổi lên mát rượi…
Ngô Nữ Thùy Linh
VNQD