Nó không có cha má, cơm không có ăn, quần áo rách rưới lang thang
nhờ có hàng xóm thỉnh thoảng cho anh em tô cơm. Nhưng bao giờ nó cũng ăn trước,
no nê rồi mới đưa cho anh phần ít ỏi còn lại. Anh nó luôn nhường nhịn thằng em
háo đói.
Đắc không nhõng nhẽo như những đứa con nít trang lứa. Ngoại hình hai
anh em thật xấu xí vì ốm nhách đen nhẽm. Thằng anh suốt ngày dắt em đi mót
khoai lang, đậu phộng ngoài ruộng, được bao nhiêu thì ăn sống bấy nhiêu bởi
không biết làm sao cho chín để ăn.
Con nít trạc tuổi chúng gọi chúng là đồ thất học. Đắc cay cú lắm
nhưng không biết phải phản kháng ra sao. Bởi vì đúng là anh em nó chưa từng đến
trường và không biết một chữ nào. Ngay cả tên mình nó cũng không biết viết một
nét.
Sự thật là Đắc có hai anh em. Hai đứa con mà hai người cha nhưng
không đứa nào biết cha nó là ai. Lúc thằng Khắc anh nó tám tuổi, nó lên bốn thì
má nó đã bỏ anh em nó cù bơ cù bất sống lăn lóc ở cái nhà lá rách nát để đi
hành nghề coi bói. Bà tự hào vì công việc này lắm. Bà tuyên bố là có thể nhìn xuyên
thấu đầu óc người đối diện và nói trúng y chang điều họ cần, đoán được quá khứ
và tiên liệu tương lai cho họ.
Má nó, bà Nhum năm ấy là một phụ nữ trạc hơn ba mươi tuổi, có khuôn
mặt ma chê quỷ hờn nhưng lúc nào cũng dương dương tự đắc là mình xinh đẹp. Bất
cứ đàn ông nào nhìn qua một lần sẽ mê muội đến quên cả vợ nhà.
Nhưng hàng xóm thì cho rằng Khắc và Đắc là con của hai tên đàn ông
đê tiện nhất ở cái xã này. Họ ăn nằm với bà vì bà tự hiến chứ không hề có ý
định chịu trách nhiệm.
Bà hứa với họ không khai ra nếu như có thai nhưng sau khi sinh xong
thì tên của cha chúng được bà nhắc tới thường xuyên, có điều không phải đó là
tác giả mà là người đàn ông đứng đắn bà luôn ngưỡng mộ và mong muốn, nhưng
người ta có quan tâm chi tới bà. Vậy là bà bị vợ họ đập cho một trận buộc không
được lu loa tầm xàm nữa.
Bụt nhà không thiêng, cái xã này người ta quá rành về bà rồi nên bà
mới đi “Hành hương giúp đời” khắp nơi kiếm sống. Bỏ hai đứa con thơ không làm
gì ra tiền cho cái xóm đói nghèo.
Cái xóm này có cô ruột của bà, cô Ba nhân hậu nên vẫn luôn cho hai
đứa cháu tội nghiệp ăn cơm. Thằng anh nhỏ xíu đùm bọc thằng em khờ khạo, ban
đầu thì ăn mót khắp nơi nhưng sau đó, thấy hoàn cảnh anh em nó nên cũng có
người kêu anh nó phụ lặt vặt cho cơm ăn.
Thằng anh tám tuổi hàng ngày cõng đứa em bốn tuổi đi lặt đậu phộng
để kiếm hai tô cơm ăn qua ngày.
Về đêm, Khắc hay ôm Đắc vào lòng, dịu dàng hỏi nó:
- Cưng có nhớ má hôn? Muốn má về ở với mình hôn?
- Không. Em không cần má. Chỉ cần anh Hai thôi.
- Anh cũng không cần má. Từ nay, chỉ có anh em mình, đùm bọc nhau
tới già.
Đắc rúc người trong vòng ôm ấm áp của anh mình.
Anh em nó như cây cỏ, mặc cho nắng táp mưa sa vẫn mạnh mẽ mà lớn
lên.
·
Lây lất như vậy đến khi Khắc lên mười, Đắc sáu thì hai đứa nó được
ông Năm Chà cưu mang. Ban ngày ở suốt nhà ông để phụ chuyện lặt vặt như lùa vịt
ra đồng, cho gà và heo cúi ăn, thu hoạch đậu thì phụ lặt, thu hoạch sắn thì
bưng vô nhà.
Tối lại anh em dắt nhau về ổ chuột mà ngủ. Cái nhà theo nắng mưa đã
dột nát, mền gối được bà cô cho, quần áo hàng xóm đưa đồ cũ của con họ cho tụi
nó mặc.
Má chúng thi thoảng cũng về nhưng chỉ tạt ngang coi tụi nó còn sống
không chứ cũng chẳng cho đồng bạc hay nấu giúp bữa cơm nào.
Ông Năm Chà là người dân tộc thiểu số, da đen kịn tóc quăn sít.
Tiếng nói rổn rảng vui vẻ ồn ào với bà con lối xóm. Ông không nhậu nhẹt bê tha,
chỉ uống khi có tiệc tùng nhưng trà thì hồi nào cũng có sẵn một bình ở nhà. Ông
uống trà quanh năm thay nước.
Ông cưới vợ người Kinh và dắt nhau về đây nhiều năm rồi. Ông có đứa
con gái vừa vào cấp ba, thằng con trai vào cấp hai. Hai đứa con ông có lòng,
thương anh em Đắc lắm. Rảnh rỗi, dạy chữ cho tụi nó nhưng Đắc làm biếng, chỉ có
mình Khắc chịu học thôi. Đắc nói anh nó học biết chữ là được bởi vì cả đời nó
sẽ bám theo anh nó mà.
Hàng xóm thấy hai đứa vậy nên ai cũng thương. Mỗi lần má nó về đều
bị bà cô rầy, kêu ở nhà lo cho con. Bà ta trả treo rằng ở đây không ai coi bói
bộ muốn chết đói cả lũ hả? Bà Ba tỏ thái độ ra mặt, hằn học nói:
- Chứ trong thời gian mầy bỏ nó ở nhà thì nó có đói không?
Tao chưa từng thấy người làm mẹ nào như mầy, bỏ hai đứa nhỏ mới mấy
tuổi đầu lăn lóc rồi làm sao mà sống? Vậy mầy sanh nó ra đặng chi vậy? Tại muốn
sướng một lúc mà tạo nghiệt cho con nít hay sao?
Không biết bà Nhum khi coi bói cho người ta thì lời lẽ đâu mà văn
vẻ, nhưng khi bà Ba nói vậy thì câm họng lại, nửa đêm lén bỏ đi, Khắc và Đắc
cũng không bận tâm má mình bao giờ về, chúng đã quen cảnh mồ côi rồi. Với lại,
có má cũng chẳng ích lợi chi thà rằng không có.
Bà Năm Chà là người ở huyện khác tới, mua đất cất nhà rồi mới sanh
ra con gái lớn là Hân. Vậy là cũng hơn mười lăm năm rồi. Khi sanh thêm thằng
Khánh thì mua thêm đất trồng trọt. Hai vợ chồng giỏi giang, giồng áng hồi nào
cũng có đồ bán. Nhà nuôi cả mấy trăm vịt đẻ, mấy chục gà mái lớp ấp bán gà con
lớp cho con ăn trứng.
Thấy hoàn cảnh anh em Đắc tội nghiệp nên cưu mang nó, nhờ nó giúp
chuyện này chuyện kia theo sức trẻ con, ngoài viêc nuôi cơm còn cho nó tiền để
dành. Nên khi mười tuổi Khắc đã rành rạnh việc đồng áng như thanh niên.
Anh em nó tướng tá bậm trợn, cùi cụi. Mười tuổi mà vác bao sắn ba
chục ký đi khỏe re. Đắc lặt đậu phộng nhanh như chớp, nó chấp ba, bốn đứa cỡ nó
cũng không qua nổi nó. Tới mùa lột đậu lấy hột làm giống, nó lột ngày là đủ ông
Năm trồng một mùa. Cho nên, ông bà Năm thương anh em nó lắm.
Kêu hãy ở lại luôn nhưng tụi nó không chịu, rách lành gì cũng nhà
mình. Vì vậy, ông Năm mới rủ người ta lợp lại nhà cho tụi nó, lá thì ông bỏ
tiền ra mua. Vậy là anh em thằng Đắc có cái nhà lành trơn không bị mưa vùi gió
táp nữa.
Rồi má chúng về, biết chúng đi làm ở nhà ông Năm được ông thương sửa
lại nhà nên tối kêu hai đứa ngồi kế bên mà thủ thỉ:
- Con cho má vài trăm mai má đi xe.
Khắc lạnh lùng trả lời:
- Ăn cũng không no ở đó mà có tiền dư.
- Đi làm cho ổng mà ổng không trả tiền hả?
- Con nít làm được gì mà trả tiền? Nuôi cơm là may phước rồi.
- Vậy nghỉ kiếm chỗ khác làm.
- Nghỉ đặng chết đói.
Rồi nó làm thinh ôm em ngủ không thèm đếm xỉa tới má nó nói gì nữa.
Khắc và Đắc không vì mình chẳng khác mồ côi mà buồn. Hàng xóm ai
cũng khen Đắc mới bây lớn mà biết thương em, chuyện gì cũng nhường Đắc hết.
Việc chi hơi nặng nhọc một chút là nó gồng gánh cho em.
Ông bà Năm là người biết chuyện, thấy anh em nó đầu tắt mặt tối cứ
kêu nghỉ ngơi hoài, nhưng tụi nó vẫn cặm cụi làm không ngơi tay nên ông bà
thương, cho thêm tiền và chiều lại khi nhà còn gì ăn, bà Năm hay túm cho tụi nó
mang về, bà nói con nít đang sức ăn sức lớn. Làm nhiều ăn ít dễ sinh ra đèo
đẹt.
Mà cũng nhờ Trời thương hay do ông bà Năm thương, anh em nó lớn lên
mạnh cùi cụi, tướng tá chắc nụi không hề bị bệnh nhức đầu sổ mũi đau bụng gì
hết. Nếu có, đứa con nít như Khắc cũng khó mà lo cho em nó đàng hoàng.
Khánh chỉ lớn hơn Khắc hai tuổi nhưng nhìn cứ nghĩ là bằng hoặc nhỏ
hơn. Hân và Khánh không ỷ vào mình con nhà khá giả mà ra vẻ với anh em nó. Chơi
chung, làm chung, ăn chung. Ở tuổi Khắc và Khánh chưa biết phân biệt hèn sang,
nhất là lại ở trong một gia đình nề nếp như nhà ông Năm, cho nên có thể coi như
tuổi thơ của tụi nó tuy cực nhưng vẫn vui.
Nhờ Hân và Khang, Khắc có thể đọc được chữ, viết tên anh em mình.
Khắc càng lớn càng khéo. Khi mười lăm tuổi, nó có thể tự đóng một cái giường
bằng tre, đóng cái bàn bằng những mảnh gỗ người ta vứt đi. Cái nhà ọp ẹp của
anh em nó đã có giường để ngủ, có bàn để ăn cơm, có cả cái kệ để úp chén dĩa tô
tộ, có cái gạc măng rê cất đồ ăn.
Má tụi nó lại về xin tiền. Nó nói không có thì bà ta lại nhà ông Năm
đòi lấy lương trước. Bị bà Năm chửi tạt vô mặt và đuổi về. Khắc biết chuyện,
tối lại nó sừng sộ với má nó:
- Bỏ cái thói đó đi.
- Mất dạy. Nói chuyện với má mầy vậy đó hả?
- Anh em tui lớn lên không có ai dạy hết. Mất dạy là phải rồi. Nhưng
cấm bà không được tới làm phiền nhà ông Năm. Còn vậy đừng trách tui sau này
không cho bà về đây nữa.
Bà Nhum giận lắm nhưng biết mình mất quyền với con nên đành lặng
thinh. Hôm sau thì đi.
Khắc mười lăm thì Hân đã vào Đại học, Khang lớp 11 rồi. Hầu như bất
cứ chuyện gì trong nhà của ông Năm đều qua tay Khắc.
Lúc Đắc bảy tuổi ông Năm muốn cho nó đi học nhưng nó không chịu. Đắc
thích lẩn quẩn bên anh mình. Tuy nó không thích má nó, nhưng cảnh má nó cứ lén
trốn đi bỏ anh em nó lại hoài thì nó khắc ghi trong đầu. Đi học lỡ như anh Hai
bỏ đi thì sao? Cho nên, Khắc làm đâu thì Đắc làm đó. Chỉ khi anh nó ra ruộng
với ông Năm nó mới ở nhà làm chuyện trong nhà. Không thôi, nó luôn đeo dính lấy
Khắc như cái đuôi của một con cá.
Hàng đêm, anh em nằm kế nhau, Khắc đắp mền cho Đắc, rù rì bên tai
nó:
- Phụ ông Năm vài năm nữa. Tao đi học nghề. Mầy vẫn ở lại với ông bà
nhen. Ngoan như bây giờ người ta thương.
- Anh đi bao lâu mới về một lần?
- Chưa đi sao biết được? Nhưng mà chờ chừng nào đủ tiền mới kiếm chỗ
học. Ông Năm nói sẽ giới thiệu tao vô trại mộc học đóng bàn ghế tủ giường. Nữa
về tao dạy cho mầy để anh em mình tự làm kiếm tiền. Không lẽ ở đợ suốt đời hay
sao?
Đắc không hỏi gì thêm. Anh Hai quyết định sao nó cũng chịu. Anh Hai
lớn, khôn, được người ta coi trọng chứ không phải như nó. Mỗi khi cùng đám bạn
trang lứa ngồi lặt đậu phộng, chỉ có lặt đậu phộng mới có thời gian nói chuyện
nhiều. Tụi nó là những đứa có đủ cha má, học hành đàng hoàng, rảnh rỗi mới đi
lặt đậu kiếm tiền bánh. Mười lần như chục, nói chuyện một hồi thấy nó ngây ngô
thì mấy đứa kia cười nhạo:
- Đúng là đồ thất học.
Lúc đầu, nó nghe mà không quan tâm bời không biết thất học là gì.
Nhưng khi được tám tuổi, hiểu được ý của câu đó là thấy bực bội trong mình
trong mẫy. Đắc sửng cồ liền:
- Thất học kệ cha tao, ăn hết của ông nội mầy ha gì?
Tụi kia ré lên cười nhạo:
- Thấy chưa? Ta nói thất học là thất học. Ăn nói cũng vô duyên.
Đắc quạu đeo, mặt chầm dầm. Bà Năm nghe chuyện mới rầy mấy đứa nọ:
- Đừng có cười người ta như vậy hổng có tốt đâu. Hoàn cảnh mỗi người
mỗi khác. Đắc sinh ra không đúng chỗ nên thiệt thòi hơn các con. Lẽ ra, các con
phải thương nó nhiều hơn chứ sao lại coi thường em như vậy. Đứa nào cứ chọc
ghẹo Đắc là mai mốt bác không cho lại lặt đậu đâu nghen.
Từ đó, tụi nó thôi không kêu vậy nữa.
Dù anh em Khắc Đắc chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng chúng nó đã
xem ông bà Năm như nội, ngoại, xem nhà của ông bà là nhà lớn của mình theo kiểu
muốn ăn, muốn ngủ lúc nào cũng được. Tuy vậy, Khắc thường dặn Đắc đừng vì được
ông bà thương mà lừng, mà coi đây như nhà mình, đừng thấy hai người con của ông
bà thân thiết mà bắt quàng làm họ. Cái gì cũng nên có giới hạn, mình chỉ là hai
đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi.
Lúc mới lại nhà ông Năm để lặt đậu phộng, tới giờ cơm ai nấy đều về
nhà để ăn. Đắc nhìn Khắc với vẻ lo âu của một đứa nhóc không biết về nhà cơm
đâu mà ăn. Bà Năm nhìn thấy mới kêu hai đứa ở lại ăn chung. Rồi như mang ơn
không thể trả, Khắc đi quét sân, sọn dẹp chỗ lặt đậu sau một ngày bày biện.
Rồi anh em nó được ăn cơm chiều. Hết mùa đậu tới mùa sắn, tụi nó phụ
nhổ sắn, cắt dây, gom dây, đem sắn vô nhà. Chúng làm đủ chuyện tưởng rằng chỉ
muốn được ăn cơm nhưng ông Năm nhìn ra, chúng muốn chứng tỏ cho cả nhà ông thấy
mình được việc.
Chỉ một tháng sau, ông kêu Khắc tập chạy xe đạp. Nó gần chín tuổi mà
vóc dáng như Khánh con trai ông, mười một tuổi. Đích thân ông kiềm yên xe tập
cho Khắc chạy, Đắc khoái chúi vỗ tay reo hò cổ vũ. Rồi khi nó chạy cứng cáp,
ông kêu nó lấy xe chở Đắc về nhà, sáng đem xe lại.
Nhà ông có cái sườn xe đòn dông cũ kỹ nằm trong kho, Khắc có vẻ thòm
thèm. Vậy là ông cho nó đem về cạo sửa rồi ông mua sơn cho nó sơn lại. Ông muốn
thử coi nó có khéo tay không và rất ngạc nhiên khi sau đó cái sườn xe bóng
láng. Ông mới mua hai bánh và ghi đông gắn vô, nói là từ nay chiếc xe này là
của nó.
Khắc muốn khóc. Lần đầu tiên, nó sỡ hữu được chiếc xe đạp và thề
trong lòng, dù sau này túng thiếu tới cạp đất mà ăn hay tiền muôn bạc vạn cũng
không buông chiếc xe này ra. Đây là kỷ niệm tình thương của ông bà Năm dành cho
anh em của nó. Nó sẽ nhớ ơn suốt đời và sẽ khắc sâu trong tâm khảm chờ dịp đền
ơn.
Ông Năm Chà là người dân tộc nên học hành cũng không bao nhiêu, vì
vậy ông luôn tâm niệm cho con mình trở thành ông này bà nọ nhờ kiến thức. Và
cũng vì vậy mà ông động viên Khắc học chữ, tính toán cho tương lai. Những lúc
rảnh rỗi ông dạy cho Đắc tính nhẫm. Cái thằng, không biết một chữ nhứt một
nhưng cộng trừ nó ra kết quả cấp tốc mà chẳng cần sử dụng cây viết.
Để nó có hứng thú, ông giao cho Đắc tính tiền công lặt đậu. Một ký
bao nhiêu tiền, mỗi buổi lặt bao nhiêu ký? Nó không có tập vở giấy viết gì hết
mà tính không sai một xu. Mấy đứa kia có học cũng không có chỗ để bắt bẻ nó.
Khánh chơi thân với Đắc, biết nó không chịu học nhưng cũng tìm cách
để dạy. Khi rảnh rỗi, hai đứa ngồi chơi, Khánh hái trái ổi đưa cho Đắc, nói đây
là chữ O. Đắc nhớ rồi, Khánh mới lấy cuống ổi ngoéo ngang một cái kêu chữ Ơ, Khánh
bẻ cái cuống gập lại úp lên phía trên trái ổi kêu chữ Ô. Đắc thích chí và khi
Khánh mở tập ra kêu nso kiếm chữ O, Ô, Ơ nó kiếm dễ ợt.
Vậy là Khánh mới mua tập sách Mẫu Giáo lớp lá về dạy chữ cho Đắc. Nó
dạy vui lắm. Chặt cây mía ra từng đốt, nó nói với Đắc mỗi đốt mía là một chữ I,
rôfi từ đó, nó dạy chữ T, chữ U, chữ H, Khánh dùng đủ cách cuois cùng Đắc cũng
nhận ra hết các chữ cái. Khánh dạy nó viết ra, sau đó thì viết những từ đơn
giản như cá, má, bà…
Vậy mà từ từ, Đắc biết đọc biết viết lúc nào không hay. Nó bê mấy
cuốn tập sách của Khánh mua về nhà, đốt đèn dầu lấy viết chì tô tô vẽ vẽ. Khắc
thấy vậy cũng cùng học với em.
• •
Hết chương 01.
Còn tiếp chương 02.
Lê Nguyệt