Khuê không trách hờn cha mẹ sinh ra cô, không được xinh đẹp như
người khác. Cô chỉ hận người đời tại sao lại quan trọng cái vẻ ngoài đến thế.
Cầm một xấp các thông báo tuyển dụng, Cát Khuê, cô bạn tôi nhăn nhó
tội nghiệp, nói như muốn khóc:
- Xem đi, tất cả các điều kiện, nào vi tính, ngoại ngữ, bằng cử
nhân, cái nào cũng vượt chuẩn, nhưng khi vào phỏng vấn thì... “ngoại hình dễ
nhìn”, mình trượt dài dài. Chẳng lẽ xấu là chịu thiệt thòi vậy sao? Điều này
không biết khi nào mới tìm được việc làm đỡ tủi hổ với đời, báo hiếu cha mẹ...
Nói xong, Khuê ngồi thần ra lẩm bẩm: Ngoại hình dễ nhìn... Tại sao?
Chúng tôi cùng học một lớp ở trường đại học, Khuê được nhiều người
ngưỡng mộ vì trong suốt những năm học ở trường toàn đứng nhất khoa, chỉ hiềm
một nỗi Khuê không phải là người con gái dễ nhìn, dù tính tình nhu mì hiền hậu
tốt bụng. Khuê thông minh, có lẽ do ông trời bù đắp cho việc thiếu nhan sắc.
Bạn bè trong lớp quý mến Khuê, nhưng hình như ai cũng ngại, ít khi nào rủ đi
chơi cùng. Mấy năm học đại học, không ít lần Khuê buồn khi những cuộc giao lưu,
hội khoa, hội trường, chẳng có ai đến bắt chuyện làm quen. Đôi lần tủi thân,
Khuê bỏ về phòng ký túc, hoặc tìm cớ tránh những cuộc hội hè gặp gỡ đó.
Dần
dần, Khuê như một kẻ độc hành trên đường học vấn với các danh hiệu thủ khoa,
xuất sắc, tài năng... và gần như không có mối quan hệ thân tình nào ngoài các
bạn cùng lớp. Khuê không còn để ý đến chuyện nhan sắc của mình. Khuê cũng chỉ
cười thầm khi ở xung quanh cô mọi người bình phẩm này nọ. Duy nhất có tôi, là
Khuê cởi mở thân thiện, có lẽ tôi cũng là một người con gái ngoại hình vừa
phải, không bắt mắt, luôn chịu khó ở bên Khuê chuyện trò. Khuê hay tìm tôi mỗi
khi gặp điều gì đó cần chia sẻ.
Tốt nghiệp đại học, chúng tôi đứa nào cũng lao đầu vào kiếm việc
làm, và như phép mầu thần kỳ hay do chính ngành học của chúng tôi đang là thời
thượng, “hút hàng”, mà không bao lâu sau gần như đa số chúng tôi đều có nơi có
chốn, nơi “ngon”, nơi ít “ngon” hay không “ngon” lắm, nhưng tạm thời ổn định,
không phải long đong vất vả. Tôi may mắn có người thân làm quan chức trong một
bộ nên cũng dễ dàng vượt qua kỳ thi tuyển để trở thành công chức nhà nước, thế
là vui quá rồi.
Còn Khuê, cô bạn thời sinh viên của tôi, đang đau khổ vì cái gọi là
“ngoại hình dễ nhìn”, chướng ngại vật tưởng nhỏ nhưng thật sự là một bức tường
thành chắc chắn khó có thể vượt qua trong cửa ải tìm kiếm việc làm, chưa nói
đến chuyện tìm kiếm một cuộc hẹn hò tình yêu.
Khuê kể tôi nghe trong sự ấm ức tức tưởi về những lần đi xin việc,
hy vọng rồi thất vọng. Nhiều lần như thế, Khuê nghi ngờ về chính mình có gì đó
không ổn. Khuê tìm đến trung tâm tư vấn tìm việc cho sinh viên ra trường. Chị
thư ký ở văn phòng sau khi nghe Khuê trình bày nguyện vọng, xem các văn bằng
của Khuê, vỗ vai Khuê nói chân tình: “Chị biết em là một người có khả năng, có
thể rất giỏi, thích hợp cho rất nhiều vị trí ở các công ty lớn, nhưng có một
điều chị nói thật - ngoại hình của em là cản trở lớn và duy nhất để em khó tìm
việc”. Khuê không tin, không lẽ “ngoại hình dễ nhìn” quan trọng hơn cả khả năng
trình độ. Khuê không nản lòng. Để có thể tiếp tục chờ đợi xin được nơi làm việc
hợp với chuyên môn đã học, Khuê tạm thời làm gia sư cho mấy đứa trẻ lớp 8, 9
con nhà khá giả. Dạy được vài tháng, không hiểu sao, cha mẹ mấy đứa trẻ trả
Khuê thêm 2 tháng tiền công và lịch sự từ chối không để Khuê dạy nữa. Khuê
không biết vì sao nhưng khi chào bà giúp việc nấu ăn, cô nghe bà nói: “Cô giáo
đừng buồn, bà chủ không nói gì nhưng bọn trẻ bảo không thích học cô vì cô giáo
xấu quá, học không vào”. Khuê nhói lòng... Đến trẻ con còn nói thế... Khuê cay
đắng cả cõi lòng.
“Ngoại hình dễ nhìn” như một ám ảnh và như cơn ác mộng, thậm
chí như một ác quỷ kìm hãm giết chết những hy vọng trong Khuê. Khuê không trách
hờn cha mẹ sinh ra cô, không được xinh đẹp như người khác. Cô chỉ hận người đời
tại sao lại quan trọng cái vẻ ngoài đến thế. Những câu nói từ xưa đến nay không
lẽ mất ý nghĩa “cái nết đánh chết cái đẹp”, “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”... Buồn
rũ người một thời gian, Khuê suy nghĩ... “Ngoại hình dễ nhìn”... Đã thế... Cô
quyết tâm phải làm sao cho được như chính cái tên Cát Khuê mà cha mẹ khi sinh
ra đặt cho cô, gửi gắm một kỳ vọng tương lai sáng ngời... Khuê nắm chặt tay
tôi, lắc mạnh, mắt long lanh sáng rỡ, nói như lên đồng:
- Bọn mình phải đầu tư vào ngoại hình, đầu tư như người ta bỏ vốn
kinh doanh. Phải đi chỉnh sửa thẩm mỹ, phải chưng diện đúng mốt, phải đẹp như
diễn viên người mẫu, phải làm cho đàn ông quỵ lụy quỳ gối trước mình, phải làm
các ông chủ tranh nhau có được mình làm nhân viên... Phải cho ít nhất một tên
đàn ông đau khổ vì không yêu được mình... Phải... Phải...
Tôi là người nhát gan, thích sự yên bình, và bởi vì tôi chưa phải
gặp hoàn cảnh trớ trêu buồn thảm như Khuê, nhưng tôi chia sẻ những bức xúc của
Khuê và đồng tình với cách nghĩ của cô. Chúng tôi bàn ngay việc thực hiện. Tôi,
không ai khác sẽ giúp đỡ Khuê cả tinh thần, vật chất cho công cuộc chỉnh sửa
thẩm mỹ ngoại hình. Tôi đưa Khuê hết số tiền tiết kiệm trong 2 năm làm việc, đủ
để chi dùng cho “dự án” của Khuê. Tôi không nghĩ đơn thuần giúp Khuê, mà còn muốn
qua “dự án” này thử nghiệm cái gọi là “ngoại hình dễ nhìn” nó sẽ thay đổi như
thế nào số phận cuộc đời của cô bạn mình và tôi không hiểu mình nghĩ thế có
đúng không...
Cuộc chỉnh sửa bắt đầu, tôi còn hồi hộp hơn cả Khuê, bận rộn chạy đi
chạy về, tới lui chăm sóc Khuê những ngày phải nằm ở thẩm mỹ viện. Sau ba tháng
cực hình của Khuê, vất vả của tôi là một Khuê có gương mặt đẹp hoàn hảo. Khuê
ôm chầm lấy tôi khóc nghẹn ngào: “Cảm ơn... cảm ơn...”, còn tôi ngây ngất ngắm
Khuê như ngắm công trình của chính mình tạo ra trong niềm vui khó tả.
Không lâu sau, Khuê chạy tới tôi, hào hứng kể: “Có nơi mình đến
phỏng vấn, họ không hỏi về chuyên môn, chỉ nhìn rồi cười hỏi vớ vẩn mấy câu,
xong gật đầu OK liền. Nhưng có tới mấy nơi nhận nên tha hồ lựa chọn... Ngoại
hình dễ nhìn có khác!”. Mấy tháng sau, Khuê lại gặp tôi hớn hở: “Mình bỏ chỗ cũ
rồi, lương ít quá mà lại làm việc nhiều. Mình vừa được tuyển vào làm PR - giao
tiếp công cộng của một liên doanh nước ngoài, lương tính bằng đô la, lên xe
xuống ngựa, lắm kẻ săn đón...”. Tôi mừng cho Khuê.
Được nửa năm, Khuê rủ tôi đi ăn, lần này Khuê trịnh trọng đưa trả
tôi số tiền giúp Khuê ngày trước, Khuê khuyên tôi bắt chước cô. Khuê còn nói
nếu tôi đồng ý, Khuê đưa tôi đi nước ngoài làm còn đẹp hơn nữa... Tôi lắc đầu:
“Ừ để sau này tính, chưa vội”. Khuê lại khoe: “Bây giờ mình sang liên doanh
khác làm rồi, chỗ cũ ông sếp không biết ga lăng chán chết, lại già xấu, chỗ mới
này lương cao hơn, sếp trẻ chịu chơi, mình hay được mời đi ăn cùng”. Sau đó
Khuê còn nhiều lần chạy tới tôi, mỗi lần là một thay đổi chỗ làm, chỗ sau
“ngon” hơn chỗ trước, vì thật sự Khuê là người có năng lực không chỉ “ngoại
hình dễ nhìn” nên các ông chủ thích mẫu nhân viên như vậy, Khuê ngày một thăng
tiến.
Nhưng có lần Khuê buồn buồn kể tôi nghe: Làm việc lương cao được sếp
quý mến nhưng phiền phức lắm. Ngày trước xấu xí chẳng ma nào thèm nhìn, nay
người này người kia theo đuổi, có người lương thiện, có kẻ lợi dụng với ý đồ
xấu, cứ phải tránh như tránh dịch bệnh. Đã thế đồng nghiệp nữ lại ghen tuông
khi thấy các sếp có cảm tình với Khuê. Họ không nghĩ là Khuê làm được việc có
lợi cho công ty, chỉ nghĩ Khuê có “ngoại hình dễ nhìn” nên quyến rũ mê hoặc các
sếp... Mỗi lần đi công tác cùng sếp là Khuê căng thẳng như sắp vào phòng thi
chỉ sợ điều tiếng gì xảy ra... Và rồi nếu ai tới với Khuê, cô lại sợ không biết
họ yêu tài năng trí tuệ con người mình, hay chỉ vì cái “ngoại hình dễ nhìn”...
Khuê cảm giác như Khuê không thể yêu được, dù nhiều khi cũng muốn có tình yêu
chân thật của người nào đó, nhưng ám ảnh về “ngoại hình dễ nhìn” còn làm Khuê
nghi ngờ. Khuê lại lao vào kiếm tiền, với trái tim không biết rung động với ai.
Vết thương thời sinh viên làm Khuê không thể quên được, những lần tủi thân một
mình ở phòng ký túc trong lúc bạn bè đi vui chơi, chỉ vì Khuê xấu xí.
Bẵng đi một thời gian, tôi không gặp Khuê, nghĩ mọi việc chắc cũng
ổn, vì có gì là Khuê đến tôi rồi. Vào một chiều gần tan giờ làm thì Khuê điện
hẹn gặp, nghe giọng Khuê là lạ, tôi gặng hỏi nhưng Khuê bảo cứ gặp nhau rồi
biết. Chúng tôi hẹn nhau ở quán cà phê quen thuộc, kín đáo và ấm cúng tha hồ
nói chuyện không sợ bị làm phiền. Đã lâu không gặp, tôi và Khuê tíu tít hỏi
thăm nhau. Rồi Khuê nhìn tôi lắc đầu: “Chán chết, vẫn cứ mộc mạc thế này ma nào
ngó, nên đi về một mình phải lắm. Cô phải thay đổi tư duy đi. Bắt chước Khuê
này, có đủ thứ mình muốn, đàn ông theo cả đàn tha hồ chọn...”. Tôi nhìn Khuê
trầm trồ: “Đẹp quá, đàn bà còn mê nữa là đàn ông. Mà này đã có mối tình nào
chưa, ưng ý ai chưa?”. Khuê cười thật hồn nhiên: “Có chuyện này buồn cười lắm, không
kể mà để bụng thì chết mất, mà chỉ có kể được ở đây thôi”. “Nào kể đi”. Tôi
nhiệt tình giục và hào hứng ngồi nghe.
Khuê sau mấy lần đổi công ty, không phải vì chỗ làm không tốt mà vì
chính “ngoại hình dễ nhìn” gây phiền phức cho Khuê quá nhiều, cả về phía chủ
lẫn nhân viên đồng nghiệp. Khuê tìm tới một công ty có lời thông báo tuyển nhân
viên không có dòng chữ “ngoại hình dễ nhìn”. Khuê nộp hồ sơ và được gọi phỏng
vấn rất nhanh không phải đợi lâu. Ngày phỏng vấn, Khuê cố tình ăn mặc giản đơn,
song cũng hơi hồi hộp. Bước vào phòng tuyển dụng, một cái bàn dài có 4 người, 2
nam, 2 nữ, 2 nam còn trẻ chừng hơn Khuê vài tuổi, đẹp như diễn viên điện ảnh, 2
nữ thì, Khuê nghĩ ngày xưa thời chưa thẩm mỹ viện chắc mình cũng thế. Người nam
ngồi đầu bàn lên tiếng: “Tôi là giám đốc công ty, trực tiếp phỏng vấn...”. Sau
khi hỏi Khuê ba câu về chuyên môn, giám đốc mặt lạnh băng nói gọn: “Cô được
tuyển dụng, sáng mai tới phòng nhân sự nhận việc” và ra dấu Khuê đi ra.
Những ngày đầu làm việc, Khuê hơi lạ về thái độ của vị giám đốc trẻ,
không khi nào nhìn Khuê mỗi khi Khuê vào phòng trình tài liệu, cứ cắm cúi xem,
viết gì đó, chỉ ra dấu tay cho Khuê để tài liệu trên bàn và đi ra. Khuê hơi tự
ái, mình đẹp thế này, bao nhiêu người ở công ty cả nam lẫn nữ đều khen, nhiều đồng
nghiệp nam có ý hẹn hò ăn uống với Khuê, thế mà một câu nói, một cái nhìn của
giám đốc không hề có. Khuê tò mò tìm hiểu...
Càng tìm hiểu, Khuê càng thấy đây chính là mẫu người đàn ông mà Khuê
mơ ước. Một người đàn ông giỏi giang thành đạt, độc thân nhưng không thấy bồ
bịch chơi bời, người đàn ông đứng đắn. Khuê cũng thấy ở công ty, nam nhân viên
nhiều hơn nữ, và các nữ nhân viên thì hình như mỗi Khuê là ngoại lệ, họ đều
không có “ngoại hình dễ nhìn”. Khuê chưa hề yêu ai, dù có khá nhiều người ngỏ
lời, trái tim Khuê luôn nghi ngờ và chưa lành vết thương thời sinh viên. Khuê
biết vì Khuê đẹp nên đàn ông thích Khuê, chứ không phải vì Khuê giỏi, nên Khuê
càng giữ gìn. Khuê muốn một người đàn ông yêu Khuê không phải vì bên ngoài. Vẻ
bề ngoài của Khuê là sự giả tạo, là do thẩm mỹ viện mà có. Một người đàn ông
yêu Khuê, con người của Khuê.
Chính sự lạnh lùng thờ ơ của vị giám đốc trẻ đã
làm cho tim Khuê rung lên những cảm xúc khó tả. Khuê thầm yêu anh ta lúc nào
không rõ, âm thầm lặng lẽ hướng về anh ta, và cũng âm thầm ấm ức bởi sự lạnh
nhạt vô tình của vị giám đốc trẻ. Khuê chỉ có thể chứng tỏ mình bằng cách làm
việc, đem hết khả năng của mình để mang lợi nhuận về công ty nhằm cho giám đốc
chú ý, nhưng Khuê chỉ luôn nhận được những bao thư trong đó là phiếu lĩnh tiền
thưởng có chữ ký vô cảm của giám đốc mỗi khi hoàn thành công việc. Khuê cứ như
người mắc bệnh tương tư, yêu đơn phương đến đau đớn nhói buốt trong tim, Khuê
tìm cách tiếp cận giám đốc, chưng diện trang điểm thật đẹp cũng không ăn
thua... Và một hôm, ma xui quỷ khiến thế nào, Khuê đi như mộng du lên phòng
giám đốc dù chẳng có ai gọi hay có việc gì.
Đến trước cửa phòng, cánh cửa khép
hờ, Khuê định vào gặp giám đốc và nói hết tình cảm của mình rồi sau đó có ra
sao thì ra..., chợt Khuê sững người, trong phòng giám đốc có tiếng động lạ,
tiếng người rì rầm, tiếng thở..., Khuê đẩy nhẹ cửa và sửng sốt không tin vào
mắt mình, trên chiếc ghế nệm tiếp khách, giám đốc và trợ lý nam đang ôm nhau,
cuộn vào nhau, áo quần xộc xệch. Họ say sưa đắm đuối không còn biết gì đến xung
quanh... Và như có một dòng nước lạnh ngắt dội vào đầu Khuê, Khuê bừng tỉnh.
Thảo nào giám đốc không cần tuyển nữ nhân viên “ngoại hình dễ nhìn”, giám đốc
không thích Khuê. Khuê đã chạy như bay về phòng mình và ngồi cười đến chảy nước
mắt.
Nghe xong, tôi cũng ôm lấy Khuê mà phá lên cười.
Hoài Hương