Thơ - GIẤC MƠ KẺ TỬ TÙ
(02/12/2020 05:25 AM) |
Lâm Nam Triều
Khi bóng đêm trùm lên
núi rừng,
Ta ngồi trong góc tối
bâng khuâng.
|
|
Nhìn lên hai nhánh tay
xương xẩu,
Vừa đủ ngùi thương
chút phận thân.
Cơn đói bây giờ như
thói quen,
Nửa khuya về gậm nhấm
tâm hồn.
Dạ dày như chẳng buồn
co rút,
Bởi đói trong đầu thảm
hại hơn.
Mới đó – em ơi – đã
chín năm,
Thời gian như mắt xích
giam cầm.
Kéo dài tủi nhục trên
thân phận,
Cay đắng chưa mờ nếp
trán nhăn.
Chiến cuộc tàn trong
nỗi xác xơ,
Lòng ta chằng khỏi
thấy bơ vơ.
Nhưng từ một góc hồn
sâu thẳm,
Còn đó niềm tin để
dựng cờ.
Bởi thế ta chưa chết
đó em,
Nhiều khi đành chấp
nhận ươn hèn.
Tháng năm đói khát
trong tù ngục,
Đã dạy cho ta thực tế
hơn.
Tất cả những gì của
đắng cay,
Đã thành chứng tích
buổi lưu đày.
Cho ta cảm nhận đời nô
lệ,
Phải sống làm sao đáng
sống đây?
Lịch sử ngàn xưa được
chứng minh,
Bao giờ uất hận đã
vươn mình.
Sẽ là ngọn lửa bừng
sông núi,
Và, sẽ là khởi điểm
đấu tranh.
Dĩ vãng trong ta –
tiếng pháo rầm,
Của thời lính trận đã
xa xăm.
Đêm đêm âm vọng trong
tiềm thức,
Thì, xá chi em chút
phận thân.
Em hãy cùng ta nổi lửa
lên,
Lửa reo lửa cháy cả
Cao Nguyên.
Lửa reo cháy cả trời
Đông Bắc,
Cháy cả cùm gông với
xích xiềng.
Ta có chết đi trong
ngục tù,
Cầm bằng đã trọn giấc
mơ xưa.
Vì, ta một kẻ chưa thua
trận,
Được đứng lên và, chết
dưới cờ.
Lâm Nam Triều
|
Trở
về
|
|