Ánh mắt bà sắc lẽm, không hề có chút gì của sự quên nhớ. Khuôn mặt
lạnh lùng của bà làm đàn con khiếp đảm, họ chưa từng thấy má mình có ánh mắt
như vậy. Bất giác, ai nấy ngẩn người. Ba đứa con trai nãy giờ hùng hổ giành
phần giờ đứng chết trân trước mặt mẹ.
Bà Năm ngồi xuống xong, cất tiếng nói đầy quyền lực:
- Phải. Khi cha các con còn sống, ổng đã nhiều lần bàn tính với má.
Thống nhất rồi mới kêu anh Hai bây vô bàn, giao trọng trách đó cho thằng Hai.
Lẽ ra, sau khi cưới vợ cho Hai Hẹn xong, cha bây sẽ chia liền nhưng ổng lại
chết bất đắc kỳ tử nên đình trệ lại. Trước nay mọi chuyện trong nhà luôn do cha
bây làm chủ, ổng tính sao má cũng bằng lòng. Bởi ổng làm gì cũng đắn đo tính
trước tính sau nên má phó thác hết.
Cha bây chết má buồn lắm. Nhưng má có một bầy con bên cạnh, má đâu
thể sụp đổ buông xuôi. Những ngày qua, má buồn thì buồn thiệt, nhưng trong đó
cũng cố tình lú lẫn để coi tình cảm các con đối với má ra sao. Con Nhuần chê má
ăn uống dơ như heo, con Phi nói má dần lân mắc mệt, làm biếng trả lời. Con Trâm
là vợ cái thằng má thương nhứt, có lần má ngủ nhà nó, nửa đêm dậy khóc, nó nạt
nộ chỉ trích má phiền quá đi. Phải chi chết theo cha cho rảnh nợ. Mấy con dâu
chỉ có con Hừng và con Chuộng chìu má. Vì vậy cho nên má cũng không dám ở chung
với tụi nó sợ mình sẽ thất vọng. Kệ, má cứ già, cứ lú lẫn đi. Nhờ vậy má mới
biết ai thương ai ghét. Ba đứa con gái của má, dù má có như thế nào tụi nó vẫn
nhẹ nhàng ngọt ngào với má, mấy đứa con trai cũng được. Thằng Hai là anh cả, nó
thương má nhiều hơn. Hôm nó dạy các em phải đối xử tốt với má làm má khóc cả
đêm vì cảm động. Các con không có đứa nào được như nó đâu. Ngay cả vợ của nó,
con Hừng, nổi tiếng là hung dữ nhưng khi về nhà mình lại là người chị biết
điều, luôn làm má hài lòng.
Nói nhiều như vậy để cho tụi bây biết rằng má bây không hề quên nhớ,
vẫn bình thường và minh mẫn thay phần cha bây. Đúng như lời thằng Hai nói, cha
bây đã giao cho nó quyền chia chát đất đai cho anh chị em y như vậy nhưng bây
giờ má đổi ý rồi. Má vẫn còn sống sờ sờ ở đây mà tụi bây đã giành ăn với nhau.
Hôm nay, má sẽ chia chác rạch ròi, sau đó sẽ tách sổ sang tên ngay lập tức kẻo
má có chết bất tử thì tụi bây sẽ đâm chém nhau vì 100 mét đất chó ỉa.
Bảy Lũ ỷ vào má thương mình nhất nên năng nổ tiến tới gần má, nịnh
bợ:
- Trời ơi, biết má vẫn còn minh mẫn con mừng quá. Con biết hồi đó do
nể nang cha nên cha quyết sao má nghe vậy chứ má cũng thấy bất hợp lý phải
không má?
Bà Năm ôm đầu Lũ, cười cười:
- Má cho con thêm một phần trong hai phần dư đó con chịu không?
Lũ mừng quính:
- Chịu. Chịu liền. Con biết má thương con nhất mà. Rồi đây vợ chồng
con sẽ hiếu kính với má nhen má?
- Sau đó má dọn qua sống với vợ chồng con hén?
Lũ giật mình:
- Má có nhà, nhà nầy cha và má cùng nhau xây dựng, có nhiều kỷ niệm
má nên ở hủ hỉ với cha con chứ?
- Vậy con dọn qua đây?
- Vậy thì bất công với chị em con Lam.
- Trao đổi mà bất công gì? Vậy có đứa nào muốn nhận phần đất nầy mà
nuôi má không?
Hẹn đưa tay lên:
- Con. Con không cần nhận phần đất nào cũng xin nuôi má. Nhưng má có
nhà của má, má vẫn ở đây với chị em con Lam. Con ở sát bên, vợ chồng con sẽ tới
lui với má, cùng Lam, Linh lo cho má.
Năm Né trề môi:
- Chuyện đó là đương nhiên, làm con ai cũng vậy thôi. Nhưng con thấy
vầy nè má. Nhà có ba người con gái và năm đứa con trai. Con gái là nữ sanh
ngoại tộc, họ đã hưởng phần đất vườn như nhau rồi, phần đất giồng không nên
chia cho họ nữa. Ví dụ như chị Ba, chị khá giả, có hay không có miếng đất nầy
cũng chẳng ăn thua gì
- Vậy sa? Vậy phần của ba chị em nó chia cho ai?
- Tổng cộng mười phần, năm đứa con trai mỗi đứa hai phần đi má.
- Tính gọn hơ hén? Con nghĩ sao thằng Tư?
Tư lánh ấp úng:
- Con sao cũng được má à. Anh Hai, chị Ba sao thì con vậy.
- Thằng Né, thằng Lũ nói rồi, còn thằng Lưu sao con?
Nhuần thúc cùi chỏ vào bụng Lưu, anh ấp úng:
- Con thấy anh Năm tính cũng phải đó má. Má vẫn còn một mẫu dừa nữa
mà. Thu hoạch dừa chị Sáu với con Linh giữ chứ ai?
- Vậy sau nầy má chết rồi, phần đất dừa cho chị em con Lam hả?
Năm Né khoát tay:
- Ý vậy đâu được má. Hai chị em nó mỗi đứa có mười công rồi, giờ cho
luôn mười công của cha má thì nó nhiều hơn tụi con luôn à?
- Cái gì tụi bây cũng không chịu hết trơn vậy giờ má tính sao đây?
- Theo con thấy, đất giồng có 100m ngang má chia cho con trai mỗi
đứa 20m, đất vườn mỗi đứa một công, còn lại hai công ai cúng giỗ thì hưởng.
Bà Năm rùng mình, lắc đầu ra vẻ bất lực:
- Trời. Tính gọn hơ luôn ha.
Năm Né cười nịnh:
- Má thấy hợp lý không má?
- Hợp lý lắm.
- Vậy thì làm liền đi má.
Bà Năm đổi giọng, nói rất nhanh như đã chuẩn bị từ trước không một
chút đắn đo:
- Hợp lý với đứa nầy nhưng không hợp lý với đứa kia. Má đã đổi ý
rồi, không chia như cha tụi bây đã tính và má tin, cha bây còn cũng sẽ có suy
nghĩ như má. Nhà nghèo không có đất đai để lại cho con, tự đứa nào nấy bươn
chải mà sống coi bộ tốt hơn đất đai bề bề, sinh ra một bầy con đứa vầy đứa
khác, cứ nhắm vô tài sản của cha mẹ rồi trông mong họ chết để mình hưởng phần.
Má quá sức thất vọng. Cho nên, má đã quyết định rồi. Đất chia làm mười phần,
mỗi đứa con người một phần bất luận trai gái. Hai phần còn lại má cho bốn đứa
con của thằng Hai mỗi đứa năm mét. Để tụi nó muốn cất nhà ra lộ ở thì cất,
không thì cho thuê.
Thằng Hai không thể ở nhà con vợ nó hoài được, con của má không thực
lộc vi thê. Cái nhà của Hừng sau nầy sẽ cho em gái nó thờ phượng cha mẹ. Mặc dù
nó có nhà trong ruộng nhưng quá xa, không thể hô một tiếng là tới mà má lại
muốn anh Hai bây ở gần má, gần anh em
tụi bây. Chỉ có thằng Hai mới dàn xếp được chuyện nhà. Má chết rồi tụi bây sẽ
như trâu trắng trâu đen, đám tiệc không thèm lai vãng thì vong linh cha má trên
trời có yên tâm không?
Ba đứa con trai nhỏ bất nhẫn cự lại:
- Má thiên vị anh Hai rõ ràng rồi. Một mình anh Hai được ba phần đất
luôn là sao? Má cho con của ảnh sao không cho con tụi con? Anh Hai con của má
còn tụi con thì không à? Cái nền nhà mặt tiền 100m2 bây giờ trị giá bao nhiêu
không? Má cho cha con ảnh ba công đất
mặt tiền như vậy, bán ra sẽ mua được biết bao nhiêu đất ruộng? Má thiên vị rõ
ràng rồi còn gì?
Bà Năm vẫn không đổi sứa mặt, cười khì:
- Ừ. Má thiên vị đó. Vì anh Hai con là đứa cực nhất trong những đứa
con. Học hành chưa tới đâu đã nghỉ để phụ cha con làm nương làm ruộng. Hồi mới
mua mấy mẫu đất mà bây giờ dừa quằn trái chia cho các con, các con có biết lúc
đó đất ra sao không? Bị bỏ hoang. Bị bỏ hoang đó, cỏ rác mọc đầy. Cha con với
anh Hai con ăn ngủ trong đó, rắn rít muỗi mòng cắn sưng sỉa, hành nóng sốt
triền miên để phát nương dọn rẫy. Các con có biết không? Khi tới tuổi quân dịch
phải lên cậu con mà ở.
Chưa êm thì má lôi về bắt cưới vợ. Nó vì hiếu thảo đành bỏ con Hừng
mà cưới con Tuyền, nó có hạnh phúc hay không? Mấy đứa con của nó đứa thì xa mẹ
đứa lại xa cha, anh em ly tán. Khi gom
được cạnh nhau thì cha má bất hòa dẫn tới mồ côi mẹ. Không tội nghiệp sao? Vã
lại, con của các con còn nhỏ, còn đang tuổi học hành, bốn đứa con của anh Hai
bây thì không, lỡ dỡ rồi. Bây đừng nói là do anh bây thiếu phước hoặc không đủ
bản lĩnh dàn xếp việc nhà. Nói lại vấn đề chính, các con của bây rồi thì nó sẽ
ra ngoài lập nghiệp, có đứa sẽ về có đứa sẽ không. Mà nếu nó có về thì đất đai
đứa nào cũng cả chục công dừa cộng với một công mặt tiền, không cất được cho
con cái nhà sao?
- Vậy anh Hai có khác gì tụi con chứ?
- Khác à. Đành rằng việc nó bán đất cha má cho về quê vợ sau đó lại
vô ruộng sâu mà mua đất là lỗi của nó, nó nghe lời vợ nên mới thất bại. Nhưng
cái lỗi nầy là do má đã chọn sai người vợ cho nó. Tụi bây chẳng lẽ không hề hay
biết anh Hai bây đã cực khổ như thế nào để nuôi con sao? Má là mẹ, má rất đau
lòng nhưng vì sĩ diện của anh con, má cũng nhắm mắt làm ngơ. Bây giờ, có cơ hội
bù đắp cho nó sao má lại không làm chứ?
Lũ rên rĩ:
- Má ơi, hiện tại anh Hai con có nghèo khổ gì đâu mà má bù đắp. Má
chia như vậy mấy đứa cháu khác của má sau nầy lớn lên sẽ trách bà nội đó.
- Trách hay không là do cha má chúng hướng cho chúng. Má đã quyết
định rồi. Các con có muốn tranh chấp cũng không được.
- Má cứ nói anh Hai hy sinh tình yêu vì hiếu thảo. Vậy chứ tụi con
có đứa nào cưới vợ mà má không đồng ý hôn?
Bà Năm chỉ tay vào mặt Năm Né:
- Có đó. Mầy hỏi thằng Năm đi. Lúc tao kêu nó cưới con Hằng nó có
chịu nghe lời không? Một hai nói đã hứa hẹn với con Phi rồi, kêu thì nó cự,
cách gì cũng không được. Rồi thằng Lưu nhất định cưới con Nhuần, lần đầu dắt
con Nhuần về nhà tao đã biết nó không phải là vợ hiền dâu thảo rồi. Nhưng
khuyên tụi bây có nghe không? Tụi bây muốn ngang nào được ngang đó, giống anh
Hai bây sao?
Lúc nầy, Trâm bất chợt ứng lên nói:
- Chắc má không biết rằng má chỉ có quyền trong 50% tài sản của cha
thôi phải không? Theo luật thừa kế đất đai, người chết không có di chúc thì tài
sản chia hai, phân nửa cho vợ, phân nửa cho con. Má muốn chia thì chia phần của
má đi.
Bà Năm trố mắt nhìn Trâm, miệng hở ra ngạc nhiên rồi bỗng cười kha
khả, biểu cảm nầy các con của bà chưa từng thấy bao giờ:
- Hổ không gầm bây lại tưởng là mèo bịnh à? Vậy hôm nay tao gầm cho
tụi bây nghe xem tao là hổ hay là mèo. Phải. Ông Năm chết không có di chúc nên
tao chỉ được sở hữu 50% tài sản. 50% của ổng chia thành chín phần. Tao một
phần, tám đứa con tám phần. 5.350m2 đất chia làm chín mỗi đứa bây được một công
không? Còn lại phần tao, tao cho hết Hai Hẹn thì chừng đó bây có hộc máu mà
chết không?
Phi và Nhuần giận dữ nhìn Trâm. Trâm biết mình nói hớ nên im lặng.
Ngờ đâu bà Năm lại lấy đó làm cớ để trị tội đám con. Bà mím môi, nhíu mày:
- Phải ha. Bây nói làm tao chợt tỉnh ra. Vậy thì phải làm đúng theo
luật đất đai. Mỗi bên 5350m2, chừa 350 m2 ra làm đường đi. Còn lại tụi bây một
bên, mình tao một bên. Một bên của bây chia làm chín phần, cứ vậy mà làm. Còn
của tao, tao muốn chia sao thì tao chia, cấm đứa nào ý kiến.
Trâm mặt cắt không còn chút máu, vội vã gỡ gạc:
- Con nói là nhắc má vậy thôi chứ má chia sao thì là quyền của má
chứ. Má đừng vì giận con mà làm ảnh hưởng chuyện chia chác, mấy anh chị trách
mắng con không gánh nổi đâu.
- Có gì mà không gánh nổi, làm đúng theo luật mà. Nè, nói cho tụi
bây biết, cứ cái kiểu giành ăn như vầy, tao không cho đứa nào một cục đất chọi
chim coi tụi bây làm gì được tao. Vợ chồng tao cả đời làm lụng tạo ra của cải
dành lại cho con không phải để tụi bây đổ máu giành giật. Đứa nào có ý đó thì
sẽ không có được bất cứ thứ gì sau khi tao chết. Tao đem mười công đất nầy hiến
cho nhà nước để xây trường học có được không?
- Má ơi, má giận thì nói vậy chứ chẳng lẽ má làm thiệt?
- Tao làm thiệt. Thà vậy để các con của tao không phải nồi da xáo
thịt vì đất cát.
Hẹn không ngờ. Anh hoàn toàn không ngờ, má anh, người đàn bà luôn
nép sau lưng chồng nay lại đầy bản lãnh như vậy. “Hổ không gầm tụi bây tưởng là
mèo bịnh”, tuyệt vời quá má ơi. Thì ra má của con lâu nay hiền lành dịu dàng
với các con của má chỉ vì thương, chỉ vì thống nhất ý kiến với chồng sau khi
bàn bạc và để ông toàn quyền phát ngôn, má luôn ở phía sau ủng hộ cha chứ má
đúng là một chúa sơn lâm không ngán bất cứ chướng ngại nào, sẵn sáng san bằng
để bảo vệ con của má.
Đám người nầy coi bộ khiếp đảm rồi. Má họ nói là làm, chưa từng hứa
sai với con. Thấy bà có vẻ tuyệt tình, Năm Né hạ giọng:
- Vậy giờ má tính chia làm sao?
Bà Năm thở ra một hơi dài, ngồi xuống cạnh Hò, nói mà không nhìn đứa
con nào:
- Có ba kiểu chia: Thứ nhất, hiến mười công giồng cho nhà nước xây
trường học nếu như tụi bây cứ tranh giành, tao sẽ không cho đứa nào một miếng
lủm. Thứ hai, theo ý con Trâm, chia theo luật thừa kế. Phân nửa giồng đó sẽ
chia làm chín phần, đứa một phần, một phần của tao. Phân nửa giồng còn lại cũng
của tao, tao muốn cho ai thì tao cho. Kiểu thứ ba, tụi bây phải nghe theo sự
sắp xếp của tao.
- Vậy má sắp xếp ra sao?
- Mỗi đứa mười mét. Hai chục mét còn lại cho Long, Hải, Tuyết,
Thương. Tao nói rõ một lần nầy với tụi bây, không hỏi tới hỏi lui nữa. Đúng,
như vậy rõ ràng là có thiên vị thằng Hai. Nhưng nó là con trai lớn, cháu đích
tôn của nhà họ Trần, con của nó cũng vậy. Bây nghĩ đi, hiện giờ các con nó ở
tuốt mị trong sâu, ra thăm nội phải chờ nước lớn bơi ghe vì không có đường bộ.
Cha chúng thì ở nhà vợ mà tao đã nói rồi, con tao không phải là hạng thực lộc
vi thê. Hơn nữa, cái nhà con Hừng nên để cho mẹ con Hiền ở thờ cúng cha má nó
sau nầy. Con Hừng có chồng thì phải theo chồng.
Nửa đời thằng Hai đã ở trong ruộng, đã đến lúc nó phải ra ngoài rồi.
Nó thương tao, thương hết các em của nó, điều nầy không cần nói tụi bây cũng
hiểu. Nó sẽ là đầu tàu cho đàn em, hôm sớm tới lui với má. Đứa nào bất nghĩnh
bất ngãng nó sẽ trị. Má cần một đứa như vậy bên cạnh nên thằng Hai nhất định
phải ra ở gần má. Phần mười công đất ruộng đang trồng dừa, chờ thằng Hai kêu
bán đất bán nhà ở trỏng, ra đây má sẽ bán lại cho nó. Số tiền đó má cũng sẽ
chia đều ra mười phần, các con tám phần. Má hai phần để dành lo hậu sự không
phải nhờ đứa con nào. Má đã quyết như vậy. Nói ra cho tụi con nghe chứ không
phải là hỏi ý.
Mấy đứa con khựng lại. Tư Lánh nghe xong lên tiếng liền:’
- Đất của má, má chia chác sao là quyền của má. Tao nghĩ tụi bây nên
im mà chấp nhận. Tụi bây muốn chỉ được vài trăm mét hay là mất trắng? Cùng là
anh em do một mẹ sinh ra, ai giàu thì mừng cho người đó, ganh ghét làm gì mai
mốt ngồi lại chung bàn có mắc cỡ không? Tao dù có rượu chè bê tha, hay phát
ngôn bừa bãi nhưng tao coi trọng gia đình, tình thân. Tao biết trong lòng anh
Hai cũng đang bất mãn tụi bây lắm đó.
Nhuần trề môi nói leo:
- Bất mãn gì? Ảnh mừng gần chết. Tự nhiên hời hơn ai hết mà bất mãn
kiểu chi? Nghĩ cũng mắc cười. Con thì ai cũng là con, cháu ai cũng là cháu mà
đứa trọng đứa khinh.
Hai Hẹn trợn mắt, tính dạy cho cô ta bài học thì bà Năm đưa tay ngăn
lại:
- Vợ chồng mầy bị tao rút phần lại rồi. Không cho một miếng đất nào.
Lưu hết hồn hết vía, lật đật đến gần bà Năm, cúi đầu nhận lỗi:
- Vợ con ăn nói hàm hồ má bỏ qua đừng giận nhen má. Má cứ nghĩ đến
con, đến cháu của má chứ nó người ngoài mà ăn thua gì?
Nhuần kéo tay Lưu lại, hất mặt nhìn thẳng vào Lưu:
- Anh nói em người ngoài hả?
Lưu quát:
- Làm ơn câm cái họng lại giùm tui. Lúc nầy mà phát biểu linh tinh
nghe được sao? Trả treo một hồi trách sao cái mỏ phun máu nhen.
Nhuần không phục, trề môi dài ra, nói một mình:
- Độc thấy ghê độc. Giả bộ khờ để gạt tên từng đứa con. Đúng là như
trong phim.
Nghe một cái “Bát”. Nhuần ăn trọn bạt tay của Lưu. Anh nắm áo cô ta
lôi ra ngoài đẩy đi:
- Biến khỏi chỗ nầy giùm tui cái.
Hẹn nổi khùng lên:
- Nói chuyện phim phải không? Vậy để tao cũng nói với mầy một câu
trong phim. MIỆNG CHÓ KHÔNG MỌC ĐƯỢC NGÀ VOI. Mầy lập tức đi khỏi chỗ nầy chứ
Tám Lưu đánh mầy nhiêu đó chưa vừa bụng tao đâu.
Bà Năm nhún vai, rùng mình:
- Gia môn bất hạnh mới có loại dâu như vậy.
Ba Hò cũng can thiệp:
- Thôi bỏ đi má. Con nầy ăn nói chẳng chặng dừng má biết lâu rồi mà.
Hơi đâu chấp nhứt nó.
Bà Năm lừ mắt ngó Nhuần:
- Con không có biết đâu. Nó tưởng má khùng, nói chuyện với má rất
mất dạy. Con Lam và anh Hai con bắt gặp một lần chứ cả trăm lần không bắt gặp.
Má mà khùng thiệt chắc có ngày chết với nó chứ chẳng chơi. Hy vọng là sau lần
nầy thằng Tám dạy được vợ.
Hai Hẹn hạ hỏa, anh quay sang âu yếm nhìn má mình, cất tiếng:
- Con cám ơn má đã nghĩ cho cha con của con. Má chia như vậy con cảm
kích lắm nhưng con sẽ không nhận hai phần kia đâu má. Tránh để mấy đứa em con
so bì. Hai phần đó má để lại cho Lam và Linh đi. Con sẽ làm theo ý má, bán đất
trong kia mua lại mười công của má. Sau đó con sẽ cất nhà trên mười mét má cho.
Cả trăm mét chiều dài lận mà má. Vợ chồng con ở phía sau, mấy đứa con con buôn
bán gì thì ở phía trước. Tụi con tam đại đồng đường cho má coi nè. Con nhất
định không để gia đình mình có lời to tiếng nhỏ nào.
Bà Năm chầm chậm lắc đầu:
- Chuyện nầy từ hôm cha con mất là má đã tính toán sẵn trong lòng
rồi. Hỏi ý các con vậy thôi chứ nếu tụi nó không đồng ý thì má vẫn thực hiện,
không bàn cãi, không thay đổi được.
Rồi bà ngẩng lên nhìn qua một lượt các con của mình, chốt hạ:
- Vậy đi. Đất giồng mặt tiền sẽ cho mối đứa một công. Ngang 10, dài
100. Còn lại 2 công cho bốn đứa con của thằng Hai. Đất vườn bán cho thằng Hai,
chia làm 10 phần, mỗi đứa một phần má hai phần. Xong.
Năm Né la lên:
- Ba người con gái có nữa hả?
Bà Năm quắc mắt:
- Hay là mầy không nên có?
Phi thúc vào bụng Né một cái. Né im lặng lùi ra sau. Bà Năm nói
tiếp:
- Ngày mai ra xã làm giấy tờ, tách sổ chia liền. Phần đất vườn chờ
thằng Hai bán được trong đó tồi tính. Chấm dứt ở đây. Tụi bây giải tán đi.
Trời ơi, Hẹn muốn ôm lấy má mình mà hôn lên mặt, lên trán , lên tóc
của bà. Anh thương má không phải vì má dành cho anh sự ưu ái mà anh mừng vì má
mình vẫn sáng suốt, đứng ra giải quyết chuyện nhà rạch ròi không thua kém cha
năm xưa. Đối với anh, như vậy là đủ, anh cũng không quan tâm mình được nhiều
hay ít, chỉ cần má khỏe mạnh sống lâu với anh
em của anh là anh đã mãn nguyện rồi.
Anh nắm tay Hừng dắt về nhà không nói thêm tiếng nào. Về đến nơi,
Hừng mới hỏi anh:
- Anh biết má luôn tỉnh táo phải không?
Hẹn lắc đầu:
- Không biết. Anh rất bất ngờ như mọi người.
- Em hết hồn luôn anh. Nhưng mà em cũng nể má quá xá. Má làm như vậy
từ rày mấy đứa con dâu câm họng với má hết.
- Má la vậy nhưng sẽ không để bụng đâu em. Không phải má không biết
tính tình mỗi đứa nhưng tại má sợ um sùm nên bỏ qua thôi.
Mọi việc sang tên tách sổ đều thuận lợi. Hẹn kêu bán đất trong ruộng
cũng đã bán xong. Trong vòng hai tháng, anh tiến hành xây cất nhà cho anh em Long và chị em Tuyết. Chúng nó không chia
ra mỗi đứa bao nhiêu mà giữ nguyên mỗi lô 10m ngang. Chị em Tuyết bán cơm tấm,
bún thịt nướng, bánh mì xíu mại. Anh em
Long bán chài, lưới, cuốc, xẻng, gào đổ bùn. Nói chung những vật cần cho nhà
nông họ đều bán cả. Ba nền của gia đình Hai Hẹn nằm một phía. Bên kia, Nhuần mở
quán nước, Trâm quán cháo gà, Phi quán lẩu bò. Chỉ có Chuộng cùng với chị em
Lam, Linh gộp lại cho người ta thuê mặt bằng bán vật liệu xây dựng. Miếng giồng
cả mẫu đất ông Năm toàn trồng mì bây giờ ồn ào nhộn nhịp, những cái quán đầu
tiên mọc lên chiếm thế thượng phong.
Vợ chồng Hai Hẹn cất nhà lớn, có nhiều phòng để các con của anh về
ngủ. Nhưng chúng nó giữ tiệm nên nhà rộng thênh thang chỉ có hai vợ chồng ra
vào. Nhà cũ thì Hẹn đã cho Hiền toàn quyền sử dụng để nuôi cha. Hừng buồn không
biết làm gì nên qua phụ với hai đứa con gái. Chị vốn dĩ làm đồ ăn ngon nên dần
thành đầu bếp chính của Tuyết. Mẹ con hòa thuận vui vẻ. Lam thấy vậy nên khi
nông nhàn, cũng ra tiệm cơm phụ bưng bê. Hẹn cũng qua phụ với hai đứa con trai
và con dâu. Tới giờ cơm thì qua quán của Tuyết
ăn. Họ bận rộn nhưng có mục đích sống.Tình hình nầy, Long thấy khó mà
rước má về thờ nên gửi tiền quà cáp cho cậu Út. Đám giỗ anh em của anh lo tất
cả chi phí không để ngoại và cậu tốn một đồng nào.
Bà Năm, ông Hai những ngày cuối đời vui vẻ hưởng phước cùng con
cháu.
Sóng gió trong gia đình đã qua. Ai có việc nấy nên không rảnh rang
mà xoi mói chuyện thiên hạ. Nhuần vẫn là người nhiều chuyện nhất. Bán quán nước
nên rảnh, cô ta tám chuyện với bất kỳ ai. Lắm lúc cũng bị đôi chối và lúc nầy
cô ta đã dưới màu Lưu rồi.
Tưởng đâu sẽ được bình yên mà sống hết cuộc đời nhưng không phải ai
cũng được như vậy. Bão tố lại dữ dội trút xuống khiến cho thế hệ sau làm ảnh
hưởng thế hệ trước tới độ sống không được chết cũng không xong.
Hết Phần 26. Còn tiếp
phần 27.
Lê Nguyệt