Chàng thấy mình vẫn còn đang là một chàng trai ba mươi hai tuổi,
mạnh mẽ, yêu đời, nét mặt lúc nào cũng trầm tư như một triết gia. Còn nàng là
cô bé mới hai mươi tuổi tràn đầy sức sống và đang yêu đủ thứ: nàng yêu văn thơ,
yêu tiểu thuyết, yêu những bản nhạc Hoa lời Việt lúc đó đang rất thịnh hành. Và
nàng cũng đang yêu chàng say đắm...
Chàng quen nàng thật tình cờ khi chàng và các bạn học cùng lớp đi dã
ngoại ở suối nước nóng này. Nàng ngồi một mình cô đơn nhưng giả vờ ngổ ngáo khi
chàng bước đến làm quen. Nàng tự giới thiệu nàng là sinh viên năm thứ nhất, và
nhà của nàng ở gần bên suối nước nóng, cũng thuộc xã Đạ Long của huyện Đam Rông
này. Nàng giới thiệu cho chàng biết đôi chút về quê hương của nàng, một huyện
lỵ nhỏ với người dân tộc thiểu số chiếm tới hơn bảy mươi phần trăm dân số. Nàng
kể cho chàng nghe về những buổi chiều thứ bảy nàng thường ra ngồi bên suối nước
nóng để nghe tiếng suối róc rách như thì thầm tâm sự với nàng. Đôi khi nàng tắm
suối bằng một bộ đồ tắm che kín gần hết toàn thân, trầm mình trong làn nước
nóng đủ dịu dàng để ve vuốt làn da trắng của nàng và cũng đủ bạo liệt để làm
cho nàng xuýt xoa khe khẽ...
Rồi thứ hai đầu tuần sau đó chàng gặp lại nàng trên giảng đường
trường đại học. Nàng học khoa Ngữ Văn. Chàng ngơ ngẩn nhìn nàng mặc chiếc áo
choàng màu đỏ bước đi dưới rặng thùy liễu. Nàng nhìn chàng mỉm cười, một nụ
cười e ấp. Chàng về phòng trọ ngơ ngẩn không biết ngày mai mình có tiết học môn
writing hay là môn morphology, và chàng tự chế nhạo mình vì chưa bao giờ chàng
lại tỏ ra lẩn thẩn đến như vậy...
Chàng không nhớ lúc ban đầu chàng và nàng đã yêu nhau như thế nào,
nhưng chàng lại nhớ rất rõ những giây phút chàng và nàng ngồi bên nhau trong
quán cà phê Serenade gần Nhà thờ Con Gà. Chàng rất nhớ cái đêm giáng sinh năm
ấy. Trời lạnh cực kỳ tưởng như có thể thở ra khói, và chàng vốn thích như vậy.
Sau khi tan lễ, chàng và nàng tay trong tay cùng đi dạo phố. Phố vẫn sáng trưng
đèn và còn vài cửa tiệm bán đồ lưu niệm đang mở cửa.
Thế là chàng vào một cửa tiệm và chọn mua một con búp bê kháu khỉnh.
Chàng nói: “Anh tặng em con búp bê này vì nó rất giống em, nó có nước da trắng
hồng và mái tóc dài đen óng ả, em hãy giữ lấy món quà tặng này nhé, em yêu”.
Nàng làm dáng điệu nhún chân như một tiểu thư người Pháp, bảo chàng là nàng vô
cùng hân hạnh, và hứa sẽ giữ mãi kỷ vật tình yêu của chàng... “...cho đến thiên
thu...!” nàng nói vậy. Nghe giọng nói của nàng, chàng hiểu là nàng không đùa mà
đã nói thật bằng cả trái tim vì khi nhìn sâu vào mắt nàng, chàng thấy chúng
long lanh như hai viên ngọc bích...
***
Hình như có người đang leo dốc để đến suối nước nóng. Chàng có thể
thấy rõ người đó từ xa. Đó là một người đàn ông cao gầy trạc bằng tuổi chàng.
Người đó mặc một chiếc áo gió màu nâu sẫm, cách ăn mặc ra vẻ một người dân địa
phương. Chàng thấy người đó đến ngồi bên hồ, nơi có dòng nước nóng đổ vào,
nhưng không xuống tắm. Người đó nhìn đáy nước trong veo và ngồi im lặng như
đang trầm tư mặc tưởng. Chàng mừng vì có người để nói chuyện. - Chào anh, -
chàng nói - Anh không tắm suối à? - Người lạ nở nụ cười vui vẻ và thân thiện. -
Dạ, không anh ạ, tôi chỉ đưa vợ tôi đi dạo một vòng theo thông lệ. Vợ tôi thích
nơi này lắm. Cô ấy thích đến suối vào những buổi chiều thứ bảy...”.
Chàng ngồi xuống bên người đàn ông. Vợ ông ấy vẫn chưa đến. Bà ấy
còn đi dạo một vòng ở khu rừng thông xinh đẹp cạnh đó. Cũng như chàng và nàng
ngày ấy, mỗi khi đến suối nước nóng chàng và nàng đều đi dạo cả tiếng đồng hồ
trong rừng thông. Rừng thông này tuyệt đẹp và là một nơi lý tưởng dành riêng
cho các cặp tình nhân.
Chàng kể cho người đàn ông nghe về những kỷ niệm của chàng và nàng ở
suối nước nóng này. Những kỷ niệm ngọt ngào, những nụ hôn say sưa, những giận
hờn bâng quơ, những nhớ thương day dứt... Người đàn ông ngồi nghe một cách kiên
nhẫn. Ông ấy thỉnh thoảng gật đầu như tán thưởng cho những kỷ niệm đẹp đẽ của
chàng và nàng. Hình như ông còn muốn nghe nhiều hơn nhưng chàng không kể nữa.
Rốt cuộc ông phải kể cho chàng nghe về câu chuyện của ông trong khoảng thời
gian chờ đợi vợ.
Ông gặp bà khi ông được đổi về dạy ở một trường học gần đây, lúc đó
bà đã là một cô giáo dạy học ở trường này được vài ba năm. Bà nhỏ hơn ông gần
mười tuổi. Lúc đầu, ông thấy bà có vẻ khác biệt so với những cô giáo khác. Hình
như bà chẳng quan tâm đến điều gì ngoài công việc dạy học ở trường và những
công việc riêng tư khác ở nhà mà không ai biết rõ. Mọi người chỉ biết bà là một
cô giáo tử tế và thân thiện với tất cả mọi người. Bà có thói quen vắng mặt
trong tất cả những ngày thứ bảy dù có cuộc họp đột xuất. Mọi người cho rằng bà
phải về nhà ngày cuối tuần để săn sóc mẹ già nên rốt cuộc cô hiệu phó phải phân
tiết dạy cho bà để tránh cho bà phải đi dạy vào các ngày thứ bảy...
Trong trường có ít giáo viên nam, và trong số đó ông là người trẻ
nhất. Bản tính nghệ sĩ, ông thường trổ tài đánh đàn ghi ta và hát những bài
nhạc Trịnh rất là da diết, nhờ đó mà ông đã chiếm lấy nhiều trái tim đa cảm của
các cô giáo cũng như các cô gái trong làng. Nhưng ông chỉ yêu bà. Ông quan tâm
săn sóc cho bà từng ly từng tí và kết quả đáp lại từ bà chỉ là sự lạnh lùng vô
cảm. Điều đó làm cho ông gần như tuyệt vọng...
Một chiều thứ bảy, ông một mình đi lên suối nước nóng Đạ Long. Lúc
ấy đã hơn ba giờ chiều, trời còn nắng lắm. Ông ngồi trong một lùm cây, định
bụng sẽ xuống tắm khi trời mát hơn chút nữa. Và ông phát hiện bà đã có mặt bên
hồ nước nóng từ lúc nào không biết. Bà ngồi đó một mình, nhìn chăm chăm vào đáy
hồ trong xanh mà trong đó nước nóng chỉ lên tới đầu gối là tràn ra bên ngoài.
Rồi ông thấy bà đưa hai tay ôm lấy mặt. Một lát sau, bà khóc... Bà chỉ ngẩng
đầu lên khi bàn tay của ông khẽ chạm vào vai bà, nhẹ nhàng và đầy chu đáo. Bà
quay lại nhìn ông, và ông không thể tin được điều gì đã xảy ra với ông khi bà
đột nhiên ngả vào lòng ông, người yếu mềm như vừa qua khỏi cơn bệnh nặng...
Rồi ông và bà cưới nhau. Ông dọn về nhà bà ở. Bà chăm sóc cho ông
thật chu đáo, nhưng chẳng hiểu sao, ông vẫn không chạm được đến trái tim của
bà. Trái tim của bà hình như đã đóng kín từ rất lâu rồi, và chìa khóa vào trái
tim bà dường như đã bị đánh mất. Hơn hai mươi năm sống chung với nhau, bà không
làm điều gì cho ông phiền lòng, nhưng với bà, ông chỉ là người lỡ đường được bà
thương hại mà cho tạm trú ở ngoài mái hiên và ông chưa bao giờ được phép bước
vào trái tim của bà, một trái tim đã bị bao phủ bởi không biết bao nhiêu là hồi
ức và kỷ niệm...
***
Chàng lắng nghe người đàn ông kể chuyện mà tưởng như ông ta đang kể
về mối tình giữa chàng và nàng của hai mươi năm trước. Chàng giống như nhân vật
Từ Thức vừa trở lại trần gian sau mấy ngày lạc ở cõi tiên và chợt nhận ra là
mình đã ra đi đến tận trăm năm, và thật tội nghiệp cho những người ở lại trần
gian như nàng. Chàng muốn khóc to lên cho vơi đi mặc cảm đã làm cho nàng phải
khổ sở trong hai mươi năm dài dằng dặc. Chàng muốn quỳ gối trước mặt nàng mà
xin tha thứ, nhưng...
Nàng vừa lên đến lưng đồi và bước dần đến suối nước nóng với những
bước chân thật nhẹ. Đúng là nàng với những bước chân của một vũ nữ ba lê. Đúng
là nàng với chiếc mụt ruồi duyên nơi khóe miệng. Chàng muốn kêu lên cho nàng
biết, để nàng chạy ào đến bá cổ người yêu và đu người lên mình chàng với một cử
chỉ vô cùng duyên dáng. Chàng muốn ôm chặt nàng vào lòng để nhẹ nhàng xin lỗi
chuyện ngày xưa, chuyện chàng và nàng đã phải chia tay nhau sau một đêm ân ái,
lý do là chàng đã có gia đình từ khi chàng ba mươi tuổi...
Nàng bước chân về phía chàng và người đàn ông nàng lấy làm chồng.
Nàng gật đầu chào chàng một cách lãnh đạm khi được chồng giới thiệu. Nàng đã
không nhận ra được chàng sau bao nhiêu năm dài xa cách. Nàng lặng lẽ bước đến
hồ nước nóng. Nàng ngâm chân mình xuống làn nước ấm và lấy ra một con búp bê
đặt trước mặt mình và trầm ngâm suy tưởng. Đó là một con búp bê có nước da
trắng hồng và mái tóc dài đen...
Ngô Lạp
Minh họa: P.Nhân